Nghe lời an ủi như vậy, tất cả cảm xúc của Mạn Nhu nhất thời trút hết ra, nước mắt không kìm được chảy xuôi theo gương mặt.
Một bên khóc, một bên nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, em gả cho chị đã rất hạnh phúc rồi, em không nên bởi vì... chút chuyện này mà rơi nước mắt..."
"Ở trước mặt chị, em không cần ngụy trang, không cần làm bộ bất kì cảm xúc gì." Phong Miên khẽ vỗ vỗ lưng nàng, một hồi lại một hồi.
Có lẽ động tác an ủi người của cô quá dịu dàng, Mạn Nhu gần như khóc hết nước mắt.
"Kết thúc rồi?"
Mạn Nhu xoa xoa mũi "ừm". Nàng buông tay ra, nhìn đồng hồ, "Đã trễ thế này, em đi nấu cơm."
Nhưng không đợi nàng đứng dậy khỏi sô pha, tay Phong Miên đã kéo nàng trở lại, sau đó một nụ hôn bá đạo vô cùng kéo tới, dùng cách cực kì thân mật của cô triệt để xua tan nước mắt trên mặt Mạn Nhu.
Cô muốn làm cái ô che chở tốt cho nàng.
"Mạn Nhu, chị nói cho em biết, trong cuộc đời này chị là người quan trọng nhất của em, dù em gặp phải bao nhiêu sóng gió chị đều chống đỡ cho em, vòng tay chị vĩnh viễn mở rộng vì em, dựa vào chị, được không?"
Nước mắt của Mạn Nhu được cô cẩn thân lau khô, "Khóc mệt như vậy, em cần nghỉ ngơi, bữa tối để chị nấu."
Sau bữa tối hai người tựa vào nhau, Phong Miên đưa tay cầm tách trà uống, đặt lên bàn, ôm chặt vòng eo nàng, hít sâu một hơi, ngửi cần cổ nàng tỏa ra mùi hương cơ thể của nàng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-anh-hau/1433562/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.