Hạ An Nhiên dù sao cũng đang bị thương, nói chuyện với Bùi Kì được một lúc thị hơi mệt, Bùi Kì chủ động rời đi để cô ấy nghỉ ngơi, vết thương của Hạ An Nhiên đã được chữa trị, mặc dù rất đau nhưng may mắn là chỉ bị bên ngoài.
Đang mơ mơ màng màng, lúc này cô hơi nặng nề, buổi tối Lăng Mặc bước vào phòng kêu cô dậy ăn chút gì đó.
Nhưng gọi mấy tiếng cũng không có hồi âm, Lăng Mặc tiền đến bến giường đưa tay nhéo nhéo mặt của cô, nhưng lại thấy rất nặng, Lăng Mặc liền lại chạm vào cơ thể cô, nóng vô cùng.
Lăng Mặc nhanh chóng tìm bác sĩ Bác, bác sĩ Bác vội chạy đến và kiểm cho Hạ An Nhiên, nhìn thiếu gia đang lo lắng, bác sĩ Bác nói nhẹ nhàng nói: " Thiếu gia, không sao, chỉ là nóng thôi."
Lăng Mặc ánh mắt vô cùng lạnh lùng
Bác sĩ Bác "...".
Muốn an ủi anh ấy một câu, nhưng có vẻ không được? Chỉ có thể giải thích tình hình của HạAn Nhiên "Trước đây, cô ấy bị ngất do ấn huyệt.
Cơ thể bị hao tổn nhất định sẽ có thời kỳ suy nhược cơ thể.
Đúng lúc lại chấn thương ở lưng, vết thương biến chứng.
Nhưng tình hình may mắn, không cần phải uống thuốc chỉ cần thân nhiệt của cô ấy được hạ xuống.
Nói xong, bác sĩ Bác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của HạAn Nhiên, có chút tò mò.
" Thiếu gia, có phải tôi bị ảo giác không? Làm sao tôi cảm thấy khuôn mặt của cổ ấy nhỏ hơn một chút? Hình như là bớt sưng đi nhiều?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-bat-dac-di-cua-lang-thieu/1624055/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.