“Cục cưng, uống sữa thôi.”
Thư Cẩn Dư bưng cốc sữa vừa pha, ngồi trên ghế bành, nhấm nháp ly sữa nóng.
Cô thỏa mãn vuốt ve cái bụng hơi nhô ra, giống như có thể cảm nhận được sinh mệnh bé nhỏ bên trong đang hoạt động.
Lần cuối cùng nhìn thấy Đinh Hạo Luân, đảo mắt lại đã qua một tháng, thời gian một tháng này, cô cố gắng tự thuyết phục mình từ bỏ mọi hy vọng, không cần có ảo tưởng gì với hắn nữa.
Bắt cô trong khoảng thời gian ngắn phải hoàn toàn đã quên hắn, xác thực có chút khó khăn, cho nên cô khóc, cô hận, cô oán, nhưng chẳng giúp ích được gì.
Cuộc sống là một chặng đường dài, cả ngày nhớ thương, thống khổ, cũng không có biện pháp làm cho chính mình khá hơn, là một người phụ nữ bề ngoài nhu nhược, nội tâm kiên cường, vì thế cô vẫn tự nói với mình, đừng suy nghĩ những chuyện làm người ta khổ sở nữa.
Cả ngày bi thương rơi lệ, không bằng đem hy vọng ký thác vào tương lai.
Dù sao cô còn có đứa nhỏ nha! Đứa nhỏ chính là bảo vật trân quý mà ông trời ban cho cô.
Uống xong sữa, cô đang muốn đem cái cốc không vào phòng bếp để rửa, thì tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
“Kỳ quái, là ai nhỉ?” Cô nghi hoặc nhướn đôi mi thanh tú.
Buổi tối Quyên Linh cùng Tuyết Lương mới đến tìm cô, thay cô mắng tên Đinh Hạo Luân vô tình kia suốt cả đêm, cũng vừa mới trở về, cho nên hiện tại người đến ấn chuông tuyệt đối không thể là bọn họ.
Cô một mình ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-bo-tron-cua-bao-quan/2343750/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.