Mạc Duy Uyên thản nhiên liếc mắt nhìn Mộc Tuyết Nhu tĩnh lặng như nước đang nhìn về nơi cử hành hôn lễ, khóe miệng hiện lên tia giễu cợt
Đạt được mục đích, anh lôi Mộc Tuyết Nhu giống như một con búp bê bằng gỗ lôi ra khỏi xe, dẫn cô đi tới nơi đãi tiệc. Đai sảnh đãi tiệc đang lúc cao trào, mọi người trông thấy nhân vật chính xuất hiện, họ Mạc đều thở phào nhẹ nhõm, các tân khách cũng đứng dậy vỗ tay hoan nghênh. Nhưng khi nhìn thấy rõ người anh dắt tay, tiếng vỗ tay lập tức thưa thớt, không khí có chút quỷ dị trở nên yên tĩnh. Người mặc áo cô dâu trên mặt có tia vui mừng và ngạc nhiên cũng biến thành khó chịu. Người nhà họ Mộc khéo miệng cười có chút miễn cưỡng, khó khăn mở miệng cười nói: "Con rể, cô gái này không phải là con gái của họ Mộc". Chẳng qua là dính dáng một chút dến họ mộc, cùng là họ Mộc mà thôi, trong năm gia tộc ở trong thành phố C thì hoàn toàn không hề có quan hệ. Mộc Tuyết Nhu đờ đẫn, ngay cả mắt cũng không dám nâng lên. Mạc Duy Uyên thản nhiên đứng đó: "Tôi biết, tôi muốn cưới chính là cô ấy". Cằm của anh nâng lên, vẻ mặt hơi kiêu căng.
Cha mộc kích động khóe miệng giật giật, chẳng lẽ...Mạc Duy Uyên nói cưới con gái họ Mộc, chính là cô gái trước mắt này, không phải là con gái của ông Mộc Niên Kiều. Mộc Niên Kiều bước qua, hai mắt rưng rưng, giơ tay tát Mộc Tuyết Nhu một cái: "Mày là hồ ly tinh, đều là lỗi của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-bo-tron-cua-tong-giam-doc-bac-tinh/2207843/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.