Người đang chậm chạp đi đến chính là một vị phu nhân, cô ấy mặc trang phục dạ tiệc màu đỏ tươi, tóc búi lên cao, lộ ra chiếc cổ mảnh khảng và mềm mại, nhìn lướt qua khoảng chừng ba mươi tuổi.
Cô ấy không như những cô gái khác được giáo dục đàng hoàng và có cuộc sống giàu sang, nhưng mà mỗi hành động cử chỉ đều rất tự tin, khiến ai nhìn đều thấy ngưỡng mộ.
Cô ta đi đến trước mặt Mộc Tuyết Nhu, nhìn cô cười ôn hòa nói, "Cô là vợ của Mạc Duy Uyên?"
Mộc Tuyết Nhu cười khổ, liền gật đầu.
"Những người đàn ông này đều bị người trong nhà làm hư hết rồi, chuyện gì cũng thích tuỳ hứng, nhìn giống như quan lớn kỳ thực đều là trẻ con.”
Mộc Tuyết Nhu một lần nữa cười khổ, trẻ con? Trẻ con sẽ không đem cha mẹ người khác ra uy hiếp, còn cho người đâm người khác một dao để cảnh cáo.
"Bước vào nhà họ Mạc, khẳng định cô sẽ chịu khổ, cô thật đúng là đứa trẻ có số khổ; cô cũng giống như tôi, tôi cũng chỉ là người có gia cảnh bình thường.” Cô ta vỗ vỗ tay Mộc Tuyết Nhu, an ủi cô, trong đôi mắt đầy thiện ý.
"Lý phu nhân đang nói đùa." Các vị phu nhân đứng bên cạnh nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, liền che miệng nói, "Lý tiên sinh cùng phu nhân rất xứng đôi."
Giang Mỹ Nguyệt giễu cợt nói, "Ý của mọi người tôi hiểu, nhưng mà có một vài lời nói tôi không thích nghe. Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện, tôi trò chuyện cùng với Mạc phu nhân.” Sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-bo-tron-cua-tong-giam-doc-bac-tinh/2207882/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.