Cho nên cô mới vui mừng mà đi thu dọn đồ, đồng thời dọn luôn đồ của Mạc Duy Uyên để tiết kiệm thời gian,Diễn☆đànLê☆QuýĐôn "Mọi chuyện đã xử lý xong hết rồi sao?" Không phải là Mộc Tuyết Nhu không nghe thấy mấy người bên ngoài nói chuyện, mà là cô không muốn dính líu vào.
Mạc Duy Uyên nhìn thấy trong mắt của Mộc Tuyết Nhu chỉ có sự lạnh lùng và xa lạ, anh biết cô chưa bao giờ coi nơi này là nhà của mình. Anh không khỏi hạ thấp mắt, nói: "Ừ, giải quyết xong rồi.Diễn☆đànLê☆QuýĐôn Đi thôi." Trong mắt của cô liền hiện lên sự thả lỏng. Mặc dù Mạc Duy Uyên đã ở đây hai mươi lăm năm, nhưng mà cũng không có tình cảm gì hết. Huống chi giờ mọi người lại ghét Mộc Tuyết Nhu, điều này càng làm anh muốn rời khỏi đây.
Mộc Tuyết Nhu có thể rời khỏi nhà lớn trong lòng trở nên vui vẻ, đồng thời cũng nhìn Mạc Duy Uyên thuận mắt hơn.
Cô đã sớm nghe nói nhà giàu có rất nhiều quy củ, khi nghe cô cũng không dám tưởng tượng nổi, nhưng mà cũng không để ý nhiều. Bây giờ chính mình đã trải qua, cô mới hiểu được thế nào là khó khăn.Diễn☆đànLê☆QuýĐôn Hơn nữa cô còn bị cả một nhà ghét, không ai ưa. Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, ngoại trừ có quan hệ với Mạc Duy Uyên thì tất cả những người còn lại đối với cô không còn quan hệ gì hết.
Tên đàn ông này làm cho người khác không hiểu. Khi thì lạnh lùng đến lạ thường, có lúc mặc dù lạnh lùng nhưng lại làm cho cô tin tưởng, có lúc thì lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-bo-tron-cua-tong-giam-doc-bac-tinh/49608/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.