Trong nháy mắt, cả căn phòng đều mang theo sự tuyệt vọng, làm cho người khác hít thở không nổi. Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Rõ ràng người đang đối diện với cô là một người đàn ông rất tuấn tú và lạnh lùng, anh vĩnh viễn luôn có tư thế đầy cao thượng, giống như đế vương nắm giữa sự sống chết của ai đó, mà anh làm cho người khác vĩnh viễn không nhìn ra cảm xúc chân thật của chính mình.
Chỉ đơn thuần là lông mi của anh hơi động đậy, tại sao lại làm cho người khác không thở nổi.
Cô sững sờ nhìn anh, "Anh..."Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Rõ ràng lỗi là tại anh ta, chính vì anh ta ích kỷ nên...
Anh bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nói: "Dọn dẹp đi, ngày mai quay về...."
Anh đang đi ra ngoài, bổng nhiên dừng lại, "Sau khi quay trở về, cô không cần ở tại nhà lớn. Tôi sẽ đưa cô đến đó thu dọn đồ, rồi mang cô ra ngoài ở."
Mộc Tuyết Nhu há miệng thở dốc, không nói nên lời.Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Tối hôm đó anh không có trở về, trái lại Mộc Niên Kiều lại gửi đến mấy tấm hình.
Mộc Tuyết Nhu cười nhạt, cô không có hứng thú với Mạc Duy Uyên. Đưa những tấm ảnh này đến đây để làm gì.
Nhưng mà trong đầu vẫn xuất hiện lên những hình ảnh đau buồn của Mạc Duy Uyên, cô nhíu mày, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Không muốn...Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Ngày kế tiếp, Mộc Tuyết Nhu thu dọn quần áo của mình, Mạc Duy Uyên không nhúc nhích nhìn cô.
Mạc Duy Uyên vừa mới trở về, gương mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn dịu dàng mở miệng: "Ăn sáng chưa?"
"Rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-bo-tron-cua-tong-giam-doc-bac-tinh/49613/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.