- Cô bé, em muốn chạy đi đâu?
Sau lưng, thanh âm người đàn ông đột nhiên vang lên. Lạnh lùng, sắc bén, mang theo sát khí lạnh băng.
Bước chân Tô Thịnh Hạ ngừng lại một lát… Cắn môi, nắm chặt tay rồi lại hít thở sâu.
Ông trời ơi!! Sao lại gặp phải anh ta chứ?
-Sao thế? Năm năm không gặp, đã thành không quen nhau rồi?
Thanh âm của người đàn ông lạnh như đóng băng lại, từng từ đều như gió như sấm, trong lòng cô kích động đến phát run.
Bây giờ, xem ra là trốn không được rồi.
-Quay người lại đây, nhìn tôi đây này!
Người đàn ông đã mất hết kiên nhẫn, nhìn cô rồi gầm nhẹ một tiếng như con sư tử nổi điên đang chịu đựng để chờ tấn công, được miêu tả sinh động.
Nhìn thì nhìn! Ai sợ ai!
Hơn nữa, thân hình của người đàn ông này có bao nhiêu múi, năm năm trước cô đã sớm nhìn thấy sạch sẽ rồi.
Tô Thịnh Hạ giận dỗi xoay người lại, đôi mắt không sai lệch gì chạm phải ánh mắt sâu thẳm lạnh băng đáng sợ.
Các tế bào khắp cơ thể co rút mãnh liệt, đến nỗi quên cả hít thở!
Cọ xát…. Người nào có thể đến nói cho cô biết, tại sao người đàn ông này so với năm năm trước còn đẹp trai hơn?!
Bên dưới đèn treo bằng thạch anh tỏa sáng, vẻ mặt Lãnh Dạ Thần không cảm xúc gì, trên người đang mặt bộ quân phục góc cạnh thẳng tắp, các đường nét sắc sảo phác họa ra rõ ràng gương mặt khỏe mạnh đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-buong-binh-ong-chu-phuc-hac-sung-tan-troi/380450/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.