Như thế này? Còn chưa coi là xong rồi à?
Con gái Tô nhìn gương mặt lạnh lùng của Lãnh tam thiếu, anh còn muốn làm gì đây? Cả gian phòng đã bị anh doạ sợ rồi.
Chủ nhiệm cuối cùng cũng hoàn hồn, đương nhiên hiểu ý của anh:"À, đúng đúng đúng, bạn học Dương Thông, mau xin lỗi Thịnh Hạ đi, mau."
Dương Thông cuối cùng cũng nuốt nước mắt nói ra ba từ"xin lỗi.", hơn nữa không bao giờ nhằm vào Tô Thịnh Hạ nữa.
Ba Dương vừa cung vừa kính nói:"Phí chữa trị của bạn học Tô Thịnh Hạ và nam sinh kia, phí tổn hại đều do chúng tôi chịu, ngài yên tâm đi."
Nhìn ba Dương khom lưng nhận lỗi, Lãnh tam thiếu không hề vui vẻ nhăn mày:"Không cần thiết, người của tôi, tôi phụ trách."
Wa! Khí thế này của tam thúc! Quá khuôn phép rồi!
Trong lúc mọi người vẫn đang cúi đầu nhận lỗi, Lãnh tam thiếu đã dẫn con gái Tô đi ra khỏi phòng hành chính.
Con gái Tô vẫn đang chìm đắm trong cảm giác sảng khoái vừa nãy, bên tai vọng lại câu cuối cùng của Lãnh tam thiếu:"Người của tôi, tôi phụ trách."
Nháy mắt, người đã bị Lãnh tam thiếu dẫn đến bãi đậu xe.
Mắt con gái Tô lại lần nữa mở to. Mở To!
Cả một hàng xe con, đột nhiên lại có một con chiến mã như mãnh thú, đầu nó như một con sư tử không thể mạo phạm, những chiếc xe còn lại đều không là gì cả.
Sự so sánh vô cùng mới mẻ, vô cùng thoả mãn hư vinh, vô cùng kiêu ngạo.
Con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-buong-binh-ong-chu-phuc-hac-sung-tan-troi/380467/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.