Chương 57
Nhưng không biết là tại sao? Cậu bé vẫn luôn cảm thấy ở phía sau Cố Cẩn Maii ánh mắt đang nhìn mình chăm chằm và ánh mắt này đột nhiên khiến cậu bé nhớ lại lúc ở trên thuyền.
Lúc đó, khi cô bị giam trong khoang thuyền, đau khổ cầu xin cậu bé đến để cho cô nhìn xem cũng là ánh mắt như vậy.
“Con mang nó tới đây!” Cậu bé đột nhiên quay đầu lại và nhìn về phía người phụ nữ.
Trong khoảnh khắc, Mộc Vân đang đau lòng lại vui mừng khôn xiết, cô cứ như là được sống lại lần nữa vậy, ngay lập tức ôm lấy hộp bánh đậu xanh chạy tới.
“Minh Thành…… Dì biết con sẽ không không ghét bỏ đâu… con cứ yên tâm, dì thật sự đã làm rất sạch sẽ và cũng rất ngon nữa, lát nữa con nếm thử nha” Cô ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, khóe mắt vẫn còn ướt và đỏ, nhưng khi nói ra những lời này, cô lại không thể kìm chế được sự vui sướng trong lòng, vừa khóc vừa cười, hệt như một hồn ma ngây thơ trong phim hoạt hình vậy.
Diệp Minh Thành lạnh lùng “ừm” một tiếng.
Sau đó, cậu bé cầm hộp bánh lên.
Thực sự cậu bé chưa từng ăn thứ này bao giờ.
Cậu bé là hoàng tử nhỏ của nhà họ Diệp, cho nên cơm nước, quần áo, chỗ ở, phương tiện đi lại đều là hàng đầu, đối với những món ăn bình thường như thế này, đừng nói tới việc ăn, đây chỉ mới là lần đầu tiên được nhìn thấy mà thôi.
Diệp Minh Thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-cam-mang-con-bo-chay/1700401/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.