Chương 126
Anh một câu tôi một câu, quả thật là một cuộc trao đổi bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Mộc Vân hỏi xong mấy câu hỏi cá nhân thì chìa tay ra nói: “Đưa tay cho tôi, tôi bắt mạch cho anh”
Diệp Sâm: “…”
Năm trên giường, Diệp Sâm nhìn bàn tay nhỏ nhắn hồng hào đang chìa ra trước mặt của Mộc Vân, một hồi lâu sau mới đưa cánh tay mình ra.
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ Trong tưởng tượng của Diệp Sâm, hình ảnh của cô vẫn luôn giống như năm đó khi lấy anh, lúc đó cô mới chỉ mười chín tuổi, gặp anh mà hai má cô đỏ bừng bối rối, dáng vẻ ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, đến ngay cả ngẩng đầu nhìn anh cô cũng không dám.
Từ khi nào mà cô lại có dáng vẻ thản nhiên thờ ơ với mọi chuyện như thế này?
Cô lạnh lùng cầm lấy bàn tay anh bắt đầu bắt mạch, Diệp Sâm hoàn toàn không còn thấy được bộ dạng nhu nhược yếu đuối ngày xưa trong cô bây giờ nữa.
“Cô học cái này khi nào vậy?”
“Cái gì?”
Đang chăm chú bắt mạch thì nghe anh hỏi vậy, cô ngẩng đầu liếc nhìn anh.
“Anh nói cái này.”
“Ừ, tôi nhớ trước kia cô không học y, sao giờ lại biết làm mấy thứ này?”
Hoặc Diệp Sâm nhìn chăm chăm cánh tay vừa được cô bắt mạch, vẫn còn hơi lành mạnh, giống như gió lùa qua khe hở cửa sổ làm bằng | thuỷ tinh, không mạnh mẽ điên cùng nhưng cảm giác lại rất rõ
ràng.
“Tổng giám đốc Diệp vẫn là người hay quên, anh quên mất nhà ngoại tối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-cam-mang-con-bo-chay/1700511/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.