Tạch…!
Cửa phòng bị đẩy ra, bên trong phòng là một mảnh tối đen .
Nhưng thanh âm thống khổ gào thét kia, càng lúc càng rõ hơn, so với ở bên ngoài phòng nghe được, càng thêm rõ ràng gấp trăm lần, nghìn lần!
Cánh cửa sau khi Phương Y Nhiên đi vào phòng không tiếng động khép lại.
Cô tìm công tắc bật đèn bên trong căn phòng , muốn xem rõ ràng tất cả bên trong phòng .
Phanh!
Tựa hồ đụng phải cái gì, phát ra tiếng vang thực lớn.
Ngay sau đó, Phương Y Nhiên nghe được tiếng quần áo ma sát cùng với ——
“. . . . . . Mệnh y của tôi. . . . . .”
Cổ họng khàn khàn, ngay tiếp theo lời nói ra đều giống như bị cái gì đè nặng lại.
Có cái gì đó đang đến gần cô!
Cho dù ở trong bóng tối, nhưng là giác quan thứ sáu vẫn rất tốt phát ra báo động.
Phương Y Nhiên ngừng thở, thân thể gắt gao tựa vào vách tường, ngón tay từng chút một lần mò về phía trước , hướng đến gần công tắc bật đèn. . . . . .
Thanh âm trong bóng tối là ai phát ra đây?
Tại sao thống khổ như vậy? Giống như là đã trải qua vô số tra tấn.
Bỗng chốc, một cỗ cảm giác lạnh như băng đánh úp tới mắt cá chân của cô, một cỗ lực đạo thực lớn, đem cô cả người kéo xuống dưới.
Phương Y Nhiên trọng tâm không vững ngã xuống, cái mông nặng nề cùng sàn nhà lạnh băng tiến hành tiếp xúc thân mật lần đầu tiên.
Đau quá đi!
Cô khàn khàn nhếch miệng, còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-co-thai-cua-tong-giam-doc/1098436/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.