Cô hoảng hốt nhảy xuống khỏi người anh.
-" Lão...lão đại tôi....tôi xin lỗi". Cô ấp úng mãi mới nói được thành câu.
Anh im lặng không nói gì làm cho cô càng thấy lo lắng thêm.
-" Lão đại anh không trách tôi chứ?". Cô e dè hỏi anh
-" Ừ". Anh lạnh giọng. Cô chợt thở phào nhẹ nhõm
-"Thay đồ cùng tôi ra ngoài". Anh nhìn cô cất giọng lạnh lùng. Nói rồi anh đi ra ngoài. Hôm nay anh đưa cho cô chiếc đầm đuôi cá màu trắng trễ vai của WinWin, nhà thiết kế nổi tiếng.
Một chiếc túi xách của Stalin, vừa mới ra chỉ một chiếc túi xách duy nhất. Một đôi giày cao gót màu trắng củ Kaizen. Tất cả đều là bản giới hạn duy nhất.
Và đặc biệt một bộ trang sức bằng kim cương tím do người của anh làm ra.
Cô lấy đồ rồi đi thay đồ. Sau đó liền đi xuống nhà. Bước vào phòng ăn là cô nhìn thấy anh cùng với "Tứ thánh mặt lạnh đang cùng nhau ngồi ăn.
Anh hài lòng nhìn cô gật đầu. Chiếc đầm đuôi cá chẳng những làm lộ những đường cong gợi cảm trên người cô mà còn làm nổi bật làn da trắng hồng mịn màng của cô. Với kiểu tóc búi cao hợp với chiếc váy của cô.
Cô tiến lại bàn ăn rồi ngồi xuống ghế nhìn anh mỉm cười. Tim anh chợt đập nhanh một nhịp có phải vì anh mệt mỏi không? Hay là vì nụ cười tỏa nắng của cô? Anh lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó rồi nhìn cô
-" Ăn đi". Anh lạnh lùng nói. Cô gật đầu rồi lấy đũa để ăn
Bốn tên kia cũng cúi đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-cua-ong-trum-au-my/1864281/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.