Remote tivi thẳng tắp nện lên cái trán đẹp đẽ của hắn, đau đến nổ đom đóm mắt.
Bịt chỗ bị thương nhe răng nhếch miệng “Em đánh anh làm gì.”Không có câu trả lời, Tần Vịnh nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lâm Phàm lạnh lùng nhìn mình, trong lòng hắn run lên nghĩ thầm không xong rồi.
Hắn đã thấy gương mặt Lâm Phàm vui có, không vui có, ngốc nghếch lương thiện dịu dàng hung dữ đều có cả, nhưng vẻ mặt lạnh như băng thế này là lần đầu tiên.
Ờ không đúng, lần trước ở trong bếp nhắc tới ba cô hình như dáng vẻ cô cũng thế này.“Chủ tịch Tần, nếu anh lo lắng dư đảng của lão họ Quách, anh có thể ở đây, tôi sẽ tận lực bảo vệ anh.
Nhưng tôi hi vọng anh đừng bước vào phòng tôi một bước nào nữa.” Từng câu từng chữ nghiêm nghị, chậm rãi nhả ra từ đôi môi anh đào phớt đỏ của cô, chống gậy tính đi vào phòng, lại bổ sung thêm một câu: “Không cho phép chạm vào tôi nữa, bằng không tôi sẽ không xem anh là ông tổng mà vặn gãy cổ anh.” Nói xong cũng không quay đầu lại đi vào phòng ngủ, không vì chống gậy mà khí thế giảm đi.Tần Vịnh tức sùi bọt mép.
Bao nhiêu đàn bà con gái chỉ ước sao hắn chủ động hắn lại đi thích đóa hoa kỳ cục này, khó khăn lắm mới hôn được còn bị thu tiền phòng phá ngang.
Giờ lại bị cô nàng này ném remote uy hiếp nữa.
Uất ức quá, tức muốn vung tay áo mà đi, nhưng nghĩ lại chuyện này quả thật là mình không đúng, đột ngột như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/1343342/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.