Ngày Tần Vịnh ra viện, trời trong mây trắng, gió nhẹ ấm áp.Bà Tần dắt má Trương lái xe tới đón Tần Vịnh về nhà ăn mừng.
Lâm Phàm nhạy cảm phát hiện thái độ của họ với mình khang khác, tuy bà Tần vẫn hiền hòa với cô như trước giờ nhưng rõ ràng xa lạ đi nhiều.
Thậm chí khi cô định gỡ dùm bà vụn giấy dính sau lưng áo liền bị bà từ chối cứ như tránh rắn rết, kế đó quay người kêu má Trương gỡ dùm.Nguyên bản cô định cùng Tần Vịnh về nhà hắn, đứng trước xe, cô bỏ đi ý nghĩ này.
Cô biết cái này nghĩa là gì, tình huống như vậy không phải cô gặp lần đầu.Ba năm tiểu học, cô cũng từng có bạn thân.
Nhưng không lâu sau những bạn học đó đều dần dần xa cách cô.
Từ mấy câu chuyện ngồi lê đôi mách của bạn bè mới biết, đa số ba mẹ bọn chúng phát hiện con mình chơi với cô xong liền răn dạy trách mắng con mình, cô bị liệt vào sổ đen của các bậc phụ huynh.
Tuổi nhỏ cô không biết nguyên nhân, đến khi không nhịn được nữa cô hỏi cô bạn thân với mình nhất “Vì sao cậu làm lơ tớ?”Cô bạn đó không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, khổ sở nói “Mẹ tớ không cho tớ chơi với cậu.
Mẹ nói cậu không có ba mẹ dạy dỗ, sợ chơi với cậu sẽ hư.”Lâm Phàm nhỏ tuổi trầm mặc cúi đầu không nói tiếng nào.
Đợi bạn học đó đi xong, từng giọt nước mắt to tròn rớt xuống đôi giày vải chà đến trắng hếu của cô, rơi xuống sân thể dục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/1343353/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.