Editor: Trà sữa trà xanh
Phòng 209, chóp mũi của người phụ nữ chỉ cách người đàn ông một tấc, ngón tay nhẹ nhàng níu lấy cà vạt của đàn ông, con mắt xinh đẹp của cô lẳng lặng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, nhếch mắt, giống như một con mèo quyến rũ người, cánh môi khẽ mở, giọng nói so với bóng đêm còn quyến rũ hơn, “Anh cảm thấy thế nào?”
Đôi d[d[lqd mắt thon dài đen nhánh của Tống Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm cô vài lần, đột nhiên rời khỏi, ngồi thẳng người, “Cô là sát thủ.”
“Còn gì nữa không?” Lâm Lam không phiền muộn cũng không giận, đứng dậy, thờ ơ sửa sang váy áo, lông mi rũ xuống, giọng nói nhạt giống như ao thu thủy, thậm chí còn nở nụ cười thản nhiên.
“Người kia ra bao nhiêu tiền? Tôi có thể ra tiền nhiều hơn.” Tống Mạc nhìn chằm chằm người phụ nữ sâu không lường được trước mắt, đôi mắt trở nên sâu và đen hơn.
“Tống tiên sinh cảm thấy tôi thiếu tiền sao?” Lâm Lam cười khẽ một tiếng.
“Không có ai chê tiền cả, cô nói cho tôi biết người kia là ai, tôi có thể đưa cho cô gấp mười lần giá kia.”
Lâm Lam không nói gì, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Tống Mạc, giống như là đang nhìn anh, như từ bóng hình anh nhớ tới bóng dáng người khác.
Người kia là cho cô mạng sống còn giáo dục cô, từ mười ba tuổi cô liền bắt đầu thích hắn, coi như là lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần hắn nói một câu, cô đều nguyện ý làm theo, còn tiền sao? Cô không quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-danh-mon-ong-xa-tong-giam-doc-that-kieu-ngao/88918/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.