Cháu có tự tin không?
Tống An đột ngột nắm tay cô: “Do vấn đề tính cách nên ở bên cạnh nó có thể sẽ rất vất vả nhưng dì tin rằng nó không phải là không có tình cảm gì với cháu, chẳng qua là giữa hai đứa cần phải có thời gian tôi luyện.”
“Bởi vậy nên dì mới nói những chuyện này với con trước, hy vọng con có thể chuẩn bị tâm lý.”
Cần có thời gian tôi luyện?
Cô và Dạ Mạc Thâm có thể sẽ ly hôn khi đến thời hạn, họ còn bao nhiêu thời gian để tôi luyện nữa chứ?
Thẩm Kiều đột nhiên nghĩ tới tôi khuyên tai màu hồng phấn ban nãy, nếu anh thật sự có lòng mua tặng cô thÌ:..
Nếu… anh có chút tình cảm đối với mình.
“Được rồi, cháu chỉ cần nhớ kỹ những gì dì nói là được, uống thêm canh đi.”
Thế rồi Thầm Kiều lại uống thêm một bát canh dưới sự thúc giục của Tống An, ăn xong cô đứng dậy giúp Tống An thu dọn bát đũa. Khoảng chừng mười mấy phút sau, điện thoại di động của Tống An vang lên, bà thấy số điện thoại nảy lên màn hình liền trêu chọc liếc nhìn Thẩm Kiều một cái rồi mới nhận điện thoại.
“Còn biết gọi điện cho dì sao?
Cháu vẫn còn nhớ vợ mình đang ở chỗ dì hả? Rồi, ăn cơm xong rồi, bao giờ cháu tới? Được, đứa ngốc nhà cháu tự đến đón đi.”
Nói xong, Tống An cúp máy, sau đó bà nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Kiểu: “Cháu xem, đó không phải là quan tâm đến cháu à? Vậy nên… nếu cháu thích Dạ Mạc Thâm thì dù bất cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-danh-trao/86013/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.