Tô Dương Dương đặt khung ảnh về vị trí cũ rồi đứng dậy đi mở cửa.
Sau khi mở cửa ra, Tô Dương Dương bị người ngoài cửa làm giật mình một cái.
Trang phục của người phụ nữ ngoài cửa không phải là mát mẻ, cái bộ đồ đó quả thực là quá đơn giản đến mức lộ liễu rồi, hoàn toàn có thể giải thích được mục đích của người mặc.
Thân hình gợi cảm, khiến cho một người phụ nữ như cô cũng muốn chảy máu mũi.
Cái này là muốn câu dẫn thổ hào nhà cô, hay là câu dẫn cô đây?
Tô Dương Dương mỉm cười: “Chào cô, cô có chuyện gì sao?”
“Tổng giám đốc Hàn bảo tôi đem chút đồ ăn nhẹ qua cho cô.” Người đến cười nói.
“Mời vào.” Tô Dương Dương mở cửa phòng nghỉ ra hoàn toàn, để cho cô ta đi vào.
Sau khi người phụ nữ để đồ xuống xong, thì vẫn chưa có ý định rời khỏi.
Tô Dương Dương cau mày đợi phản ứng tiếp theo của cô ta, cô có một loại cảm giác quỷ dị như sắp phải đối mặt với một nữ diễn viên phụ bị rớt mất IQ vậy.
Người phụ nữ quay người lại nhìn Tô Dương Dương từ trên xuống dưới một hồi, rồi khẽ hừ nhẹ một tiếng từ mũi: “Người như cô làm sao mà xứng làm vợ của tổng giám đốc Hàn chứ?”
Tô Dương Dương cảm thấy ngoại hình và cách ăn mặc của mình bị khinh thường rồi: “Thế thì vợ của anh ấy phải là người ăn mặc hở hang sao?”
“Tôi không có mặt dày như vậy.
Tôi biết khoảng cách giữa tôi và chủ tịch Hàn lớn đến thế nào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-de-thuong/976769/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.