Trong đó chuyện để cho Tô Dương Dương thấp thỏm nhất cũng không xảy ra, Hàn Khải Uy cũng không ngủ cùng một phòng với cô.
Điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng ngày thứ ba, Tô Dương Dương xuống lầu giống như trước, nhưng nhìn thấy phòng khách bày một đống đồ.
Hàn Khải Uy và thím Lê ở bên cạnh nói gì đó, hình như là còn thiếu thứ gì.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tôn Dương Dương, Hàn Khải Uy ngẩng đầu hướng về phía cô cười một tiếng: “Tỉnh rồi à.”
“Đây là muốn làm gì?”
“Chuẩn bị đồ về nhà em.”
“Cũng không cần nhiều đồ như vậy chứ?” Mặt Tô Dương Dương ngơ ngác nhìn anh.
“Vốn dĩ hôm đó trở về muốn đưa em về nhà mẹ, nhưng lúc đó ba mẹ và họ hàng đang du lịch ở ngoài, chỉ có thể đợi tới lúc bọn họ trở về. Những thứ này ngoại trừ cho ba mẹ ra, của họ hàng cũng không thể thiếu.”
Tô Dương Dương ngượng ngùng gãi đầu một cái, xấu hổ nói: “Xin lỗi, tôi không hiểu những lễ tiết này, để cho anh phí tâm rồi. Sau này phải làm gì, anh nhắc tôi một chút.”
“Những cái này đều là chuyện nhỏ, em cũng chỉ về quê một lần, không cần phải học. Em lên lầu thay quần áo đi, thuận tiện gọi Tiểu Bảo thức dậy luôn.”
“Ừ ừ, tuân lệnh, thổ hào.” Tô Dương Dương cười rồi chạy lên lầu.
Lúc đến góc cầu thang, cô không nhịn được quay đầu nhìn Hàn Khải Uy ở dưới lầu, trong lòng không kiềm được dâng lên cảm giác ấm áp.
Vì để chứa những thứ đó, Hàn Khải Uy lái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-de-thuong/976954/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.