Từ hôm nay trở đi, cô phải tiếp nhận tất cả của Hứa Tĩnh Hàm sao?
Thân phận của cô ấy, đồ vật, tình cảm cùng những kỷ niệm?
Cất chìa khóa xong, cô ngẩng đầu lên, lòng đầy cảm động nói: “Cám ơn anh đã giúp em nhiều như vậy. Đạo diễn Quan, anh đối với em thật sự quá tốt, em. . . . . .”
“Gọi tên của anh. Thật ra thì Tĩnh Hàm. . . . . . là anh vui vẻ tự nguyện chăm sóc, em… có đồng ý để anh chăm sóc em không?” Dưới ánh đèn mờ nhạt ấm áp, anh nhìn cô đắm đuối say mê.
Trái tim Bạch Ngưng đập thình thịch, vùng vẫy không biết phải làm sao.
Cô không phải đồ ngốc, dĩ nhiên sớm biết Quan Thừa Diễm đặc biệt quan tâm cô, dù biết cô không phải Hứa Tĩnh Hàm.
Nhưng cô chẳng có tâm tư suy nghĩ xem anh là thật lòng, hay giả dối, hay đó chỉ là thói quen dây dưa với phụ nữ. Cô chỉ biết, bản thân không thể tiếp nhận một người đàn ông nào nữa, ít nhất là bây giờ.
Mà hôm nay anh nói ra như vậy, thực ra lại là một cơ hội tốt để cô tỏ rõ lập trường.
Cô cũng từng nghĩ, có nên lợi dụng anh như những người phụ nữ khác, khiến anh toàn tâm toàn ý giúp mình, giúp cô bay cao, nhưng cô không làm được.
Cô nghĩ, cô quả nhiên không phải người khôn ngoan, lợi hại.
“Đạo diễn Quan, thật ra thì. . . . . . Em không thể uống rượu, không phải vì đau họng.” Cô cúi đầu, lấy dũng khí nói.
“Vậy vì cái gì?” Quan Thừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-gia-cua-tong-giam-doc/1751951/chuong-138.html