Chương 452
Trước lời tỏ tình đột ngột, Hoắc Kiến Phong nhất thời ngần ra.
Nhưng còn chưa đợi anh lên tiếng, Tiêu Nhi run vai cười lớn: “Chua quá đi mất chua di là chua! Lời tỏ tinh sến sủa đúng là sến sủa mà!”
Cô nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng lấp lành:
“Đi đến một nơi xa la, nhìn cảnh vật xung quanh đều xa la, ai ra ngoài cũng là một cuộc mạo hiểm! Hơn nữa, nơi càng nguy hiểm, thì phong cảnh lại càng đẹp!”
Cô cũng giống như nhiều năm trước, vĩnh viễn mim cười với anh.
Trái tim của Hoắc Kiến Phong như được an ủi, ẩm áp và thoải mái, nhưng giữa lông mày lại lộ ra sự lo lång không thể che giấu được:
“Em chưa từng hỏi nơi mà chúng ta phải đi rot cuộc là ở đâu, thật sự hoàn toàn không sợ chút nào sao?””Có anh bên cạnh, tại sao em phải sợ chứ?” Tiêu Nhi làm ra bộ dáng đúng tinh hợp lý hỏi ngược lai:
“Hơn nữa, chúng ta đều là người đã từng chết qua một lần, nếu như ngài Diêm Vương dám thu nhận, thì có thể sống đến ngày hôm nay sao? Yên tâm đi! Ngài ấy chẳng thèm chúng ta đầu!”
Giọng điệu của cô ung dung và di dòm, nụ cười trên khuôn mặt giống như một vắng sáng, có thể ngăn chặn mọi khói mù ở bên ngoài.
Hoắc Kiến Phong thoải mái mà nhếch miệng lên,
vươn tay về phía cô. Tiêu Nhi nghiêng đầu, đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp cùng thô ráp của anh một cách vô cùng tự nhiên.
Một bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1743629/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.