Chương 73 Ngờ vực thần y
Đôi mắt của người đàn ông này lạnh lùng và sắc bén, giống như một con dao sắc lưỡi, lạnh lùng.
Hắc Diệm ngay lập tức cảm thấy một cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, như thể anh ta sắp bị cứa thành trăm mảnh.
Anh ta hơi sững đờ, thản nhiên nói: “Phiền các vị chờ một chút, tôi đi vào hỏi thần y.
Phía sau bình phong, có một cử chỉ khác kèm theo tiếng lảm nhảm.
Hắc Diệm đi ra, vẻ mặt hồi phục lại sự bình tĩnh: “Thần y nói, nếu mọi người kiên quyết như vậy thì ông ấy sẽ nhận. Về phần bao nhiêu, thì tùy ý mọi người.” Quả nhiên, phương pháp khích tướng của Kiến Phong rất hữu ích.
Bà cụ Hoắc mỉm cười ra hiệu cho dì Mẫn mau chóng đưa tiền.
Dì Mẫn lập tức lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng màu vàng, lễ phép đưa cho Hắc Diệm: “Chút tấm lòng nhỏ, xin hãy nhận lấy, mã là sáu số 8. Mong cậu cảm ơn thần y cho chúng tôi.” “Được.” Hắc Diệm thản nhiên bỏ thẻ vào túi, giơ tay ra hiệu: “Tôi tiễn mọi người ra ngoài trước nhé, xin mời.” Dì Mãn đỡ bà cụ dậy, Ngô Đức Cường thản nhiên đẩy Hoäc Kiến Phong ra.
Vừa đi ra khỏi cửa, Hoắc Kiến Phong liền quay đầu nhìn thật sâu bóng dáng phía sau màn ảnh.
Dáng người vẫn ngồi, như một tác phẩm điêu khắc kỳ lạ.
Chiếc xe từ từ rời khỏi hồ Tố Nữ.
Ở hàng ghế thứ hai, bà cụ Hoắc dựa lưng vào ghế, vẻ mặt đắc ý:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1744408/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.