Đám đạo nhân kia thấy những người đứng xem vừa có chút phản ứng tích cực nay bỗng nghiêng về hướng khác, bất giác cuống cuồng, Tuyệt Vọng đạo nhân càng sợ hơn, cao giọng nói: “Các ngươi thì hiểu gì? Nếu yêu vật không có vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy thì làm sao có thể mê hoặc người phàm? Làm sao khiến những người đang sống vô thức lâm vào cảnh tử vong? Lúc này dung mạo như hoa, nhưng lúc sau sẽ là nhe nanh múa vuốt, đấy là bản chất của yêu! Các ngươi chỉ chìm đắm mê muội trước vẻ bề ngoài mà các ngươi nhìn thấy, thì chỉ còn con đường chết!”
“Nhưng bọn ta đã nhìn thấy dung mạo như hoa, mà chưa thấy nhe nanh múa vuốt.” Người nói, vẫn là ông lão râu dài kia. “Vừa rồi ngươi muốn thành chủ phu nhân hiện nguyên hình, nhưng thành chủ phu nhân hiện nguyên hình hồ ly rồi vẫn khiến người ta yêu quý, ngươi sẽ nói thế nào đây? Cho dù là cơ thể của người, nhưng trái tim độc ác, thì cũng không thể được gọi là người. Ngược lại, dị loài biến thành người thì đã sao? Tâm địa thuần khiết, lương thiện, thì chính là người thật sự, không phải sao?”
“Ông già kia, thật không hiểu đạo lý!” Tuyệt Vọng đạo nhân trợn mắt. “Đám người ác trong loài người, đã có pháp luật quan phủ trừng trị, còn cái ác của yêu, người phàm sao bì được? Ngươi người trần mắt thịt, ngươi có thể nhìn thấy bản chất độc ác của yêu nghiệt không? Ông già ngươi hễ mở miệng là đánh lạc hướng bách tính, nếu có ngày yêu tính thật sự phát tác,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ho-ly-ngoc-nghech/2375705/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.