Thu Hàn Nguyệt nhếch môi lên cười: “Sao, không phải nói mang đầu tới chịu tội ư, khi đến đây vẫn mong tình cảm huynh đệ nặng hơn tình yêu nam nữ à? Linh Nhi là thê tử của ta, đệ cũng biết vị trí của nàng trong lòng ta, nhưng đệ vẫn ra tay tuyệt sát, khi ấy đệ có nghĩ tới tình huynh đệ?”
“Nàng ta là yêu…”
“Là thê tử của ta.” Hắn nheo mắt. “Yêu cũng được, người cũng được, nàng là thê tử của ta! Đệ có thể không hiểu bản tính lương thiện của nàng, nhưng đệ biết xưa nay nàng chưa từng hại người. Đệ cứ giữ chặt lấy vết thương năm xưa của mình không chịu buông, đệ thản nhiên thích giết người vô tội, đặc biệt hơn khi người vô tội ấy lại là thê tử của bạn mình, đệ mong ta sẽ tha thứ cho đệ ư? Tha thứ cho đệ hôm ấy biết rõ Linh Nhi trúng Thực tâm tán, vẫn giấu nhẹm không cho ta biết ? Tha thứ cho đệ vì biết rõ nếu mất Linh Nhi ta sẽ đau khổ sống không bằng chết, nhưng vẫn đẩy Linh Nhi vào chỗ chết ư? Mạch Tịch Xuân, đệ cũng thật đánh giá quá cao sự khoan dung độ lượng của bổn thành chủ rồi đấy!”
Sắc mặt Mạch Tịch Xuân càng ngày càng khó coi, “Yêu không có nhân tính, lúc này không hại người, nhưng cũng sẽ có lúc hại, huynh lấy yêu về làm thê tử, chẳng phải rất kì lạ ư?”
Thu Hàn Nguyệt nhướng mày, “Lại nói suy nghĩ tới sự an nguy của ta phải không? Mạch Tịch Xuân, dám làm dám chịu ít nhất cũng còn khiến ta tôn trọng ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ho-ly-ngoc-nghech/2375714/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.