Giản Nhụy Ái đang buồn bực, lại vị sự đáng yêu của hai đứa bé, làm cho tâm tình tốt lên rất nhiều, nhìn Cụ Duệ Tường hỏi "Làm sao anh lại ở chỗ này."
Người dì liền giải thích: "Duệ Tường, thật là đứa bé ngoan, đều là nó chăm sóc mẹ con chúng tôi, nếu không mẹ con chúng tôi đã sớm đói chết ở đầu đường."
Chăm sóc, không nghĩ đến người lạnh lẽo, luôn tạo ra vẻ mặt bất cần đời, lại lương thiện như thế, thật là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, cô giật mình nhìn anh, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được.
"Làm sao cô lại ở chỗ này." Ánh mặt Cụ Duệ Tường tràn đầy nghi ngờ, sắc trời đã tối, theo lý, với tính tình bá đạo của Đơn Triết Hạo, và tình yêu anh dành cho cô, thì sẽ không để cô chạy loạn ra bên ngoài như thế này đâu.
Chẳng lẽ, bọn họ không còn yêu nhau nữa.
"Em. . . . . . em. . . . . ." Giản Nhụy Ái ấp a ấp úng không biết nên giải thích làm sao.
Chẳng lẽ, phải nói với Cụ Duệ Tường rằng cô đã bị Đơn Triết Hạo quăng đi, đau lòng, chạy đến quê nhà lẫn trốn sao.
Không được, Cụ Duệ Tường sẽ nói lại cho Đơn Triết Hạo biết, như thế cô sẽ không còn mặt mũi nào khi đứng trước mặt Đơn Triết Hạo nữa, Giản Nhụy Ái xoay người định rời đi.
Nhưng những động tác gấp gút của cô, Cụ Duệ Tường hiểu ý cô, xem ra suy đoán của anh là chính xác.
Bên ngoài sắc trời đã tối rồi, không thể để cho Giản Nhụy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-len-co-thai-cua-tong-giam-doc-ba-dao/2380742/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.