Trời lại sáng, thời tiết cực kỳ sáng sủa, những áng mây trắng trôi chầm chậm, tựa như tâm tình của Giản Nhụy Ái, mây trôi đi nắng hồng về.
Tuy rằng hiện tại lòng của cô rất đau, giống như được bình yên an ủi, ký thác, ngôi nhà này, khắp nơi đều cho cô niềm vui, chủ nhân ngôi nhà này giúp cô thể hiện cuộc sống gia đình, cô thích cuộc sống ở nơi đây.
Thời gian hạnh phúc vĩnh viễn đều ngắn như vậy, cô trốn tránh, cũng nên trở về đối mặt, thay vì nấp ở đây làm con rùa đen rụt đầu, còn không bằng lớn mật đi đối mặt.
Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt lưu luyến nhìn hai đứa bé, cô ngồi xổm xuống ôm hai đứa trẻ: "Tiểu Cảnh, Nụ Nụ, chị đi đây, về sau chị sẽ lại về thăm các em."
"Chị ơi! Chị vừa đến lại phải đi rồi sao, em thật vất vả mới thích được người xinh đẹp như chị, chị không cần em sao?"
"Làm sao có thể không quan tâm Tiểu Cảnh anh tuấn của nhà ta, nhưng mà chị phải về rồi, nếu không người nhà chị lại lo lắng."
Giản Nhụy Ái buông Tiểu Cảnh ra, đi tới trước mặt người dì lớn, ôm ấp lấy bà, nước mắt trong hốc mắt không thể khắc chế được mà tràn ra ngoài: "Cám ơn dì, cảm ơn dì, để cho con cảm nhận được hai tiếng gia đình, rất nhiều năm trôi qua, từ lâu rồi con đã quên mất cảm giác gia đình, từ nhỏ con đã trưởng thành ở Cô Nhi Viện, mỗi lần nghe được người khác nói về nhà, con cũng chẳng biết mình có cảm giác gì, cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-len-co-thai-cua-tong-giam-doc-ba-dao/2380746/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.