"Giải hắn đi." Cụ Duệ Tường lạnh lùng phân phó. Vung tay lên ý bảo bọn họ rời đi.
Đơn Triết Hạo không nói chuyện. Chẳng qua tơ máu trong mắt không có lui giảm. Đối mặt với Đơn Triết Hạo độc ác tàn nhẫn như vậy. Nên khi nói chuyện Cụ Duệ Tường cũng phải mềm mỏng đi mấy phần."Rõ ràng đã biết mọi chuyện là do Vương Hạo và Lạc Tình Tình làm. Cậu định xử lý Lạc Tình Tình như thế nào."
Anh biết Đơn Triết Hạo cảm thấy chính mình nợ dì Tần. Cho nên anh không đoán ra Đơn Triết Hạo sẽ đối xử với Lạc Tình Tình như thế nào. Dù sao, ba người bọn họ cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
"Sẽ xử lí người phụ nữ kia sau." Đơn Triết Hạo đùa bỡn với khẩu súng trong tay . Trong đêm tối, khẩu súng màu bạc phát ra tia sáng chói mắt. Anh tin tưởng Vương Hạo bị bắt. Lạc Tình Tình cũng không làm được trò trống gì.
Nhưng nếu Lạc Tình Tình còn dám tiếp tục làm tổn thương Giản Nhụy Ái. Vậy anh nhất định sẽ không xuống tay lưu tình nữa.
"Vậy còn Nhụy Ái." Cụ Duệ Tường muốn biết ngày đó Giản Nhụy Ái có bị dọa cho hoảng sợ hay không? Nhưng anh hiểu hỏi như thế có chút kỳ quái. Vì thế chỉ có thể hỏi lái sang chuyện khác.
Bước chân của Đơn Triết Hạo dừng lại. Nghiêng đầu mang theo vài phần lo lắng nhìn Cụ Duệ Tường. Nhưng mấy giây sau ánh mắt lo lắng lập tức bị khí chất bá đạo thay thế."Cô ấy không sao. Chuyện này đã qua một thời gian rồi. Không cần nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-len-co-thai-cua-tong-giam-doc-ba-dao/2380788/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.