"Vâng!" Y Thiếu Thiên thở dài nhìn Đơn Triết Hạo rời đi, nhìn thấy Giản Nhụy Ái ngơ ngác ngồi ở trên ghế, thấy cô ngoan ngoãn như vậy, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nên anh trở lại chỗ ngồi, bắt đầu làm công việc của mình.
Đơn Triết Hạo âm trầm tiến vào phòng họp, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, rất sợ động tác của mình sẽ chọc giận anh, khả năng có thể cũng không chỉ đơn giản là chuyện công việc.
"Hội nghị bắt đầu" Anh ngồi ở trên ghế, cầm bút máy trong tay, mắt nhìn chằm chằm trên mặt bàn, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến Giản Nhụy Ái, nghĩ đến nước mắt của cô, trong lòng anh liền co quắp đau đớn, làm cho dạ dày anh cũng quặn đau.
Họp được khoảng nửa chừng, từ đầu tới cuối Đơn Triết Hạo vẫn không yên lòng khi để Giản Nhụy Ái ở một mình, anh sợ cô yếu đuối sẽ không chịu nổi, anh liền quyết định trở lại xem một chút "Mọi người tạm nghỉ chờ tôi về bàn lại"
Mọi người kinh ngạc nhìn bóng dáng anh vội vàng rời đi, có chút ngơ ngác không hiểu, nhìn nhau cũng không ai dám có ý kiến.
Một khắc khi Đơn Triết Hạo đẩy cửa ra, nhìn thấy gian phòng không một bóng người, mọi dây thần kinh giống như bị đứt, trong lòng anh sợ hãi và hoảng hốt, ánh mắt lạnh lẽo, quát: "Y Thiếu Thiên"
Âm thanh chấn động đến ba thước, tất cả mọi người trong văn phòng đều mờ mịt nhìn phòng làm việc của Tổng giám đốc, cùng có chung cảm giác rợn tóc gáy, giống như là ngày tận thế sắp đến.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-len-co-thai-cua-tong-giam-doc-ba-dao/2380823/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.