Tại sao? Thân thể cô giống như nổi phản ứng, cảm giác tê tê trống rỗng, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì. . . . . . Không thể, cô không muốn bộ dáng này, nhưng cô giống như không thể khống chế được mình!
Nước mắt vô dụng chảy xuống, rốt cuộc ai có thể tới cứu cô đậy?
"Xem ra Cụ Duệ Tường đem em ** tốt vô cùng, mới vài cái, đã nhiều nước như vậy."
Đơn Triết Hạo buông chân cô xuống, trở lại trên người cô một lần nữa, bàn tay vuốt ve nụ hoa của cô, ngậm điểm đỏ ở trên đó "Nơi này vẫn thơm ngọt như vậy."
"Không nên như vậy . . . . . ." Giản Nhụy Ái không biết mình muốn nói gì? Chỉ có thể lầm bầm, thân thể càng ngày càng trống không.
Thân thể từ từ trở nên trống rỗng, giống như khát vọng, cô không muốn trở nên không biết xấu hổ như vậy, không muốn cứ như thế đắm chìm vào.
Nhưng là, cô đang từ từ không thể khống chế được suy nghĩ của mình, ánh mắt trở nên mê mang.
"Không nên như thế , vậy muốn thế nào hử? Chẳng lẽ mỗi ngày Cụ Duệ Tường đều làm như vậy, không đúng, Cụ Duệ Tường cũng đã bị què rồi, còn có thể thỏa mãn được em sao?"
Thân thể Giản Nhụy Ái cứng đờ, đáy mắt tràn đầy bi thương, anh xem cô thành cái gì? Anh có thể cho rằng như vậy, tại sao có thể coi cô là loại phụ nữ hạ tiện đó.
Cô chảy nước mắt, xoay mặt qua một bên, không muốn nhìn Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo mím môi, nhìn Giản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-len-co-thai-cua-tong-giam-doc-ba-dao/2380890/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.