Giản Nhụy Ái nhìn mái tóc bạc phơ của bà nội, tất cả nhớ nhung, tự trách cũng hóa thành nước mắt, chạy như bay đến bên cạnh và quỳ gối dưới chân của bà.
Cô không kìm chế được tiếng khóc thút thít, "Thật xin lỗi, cháu thật xin lỗi bà. . . . . ."
Bà nội vội vàng kéo Giản Nhụy Ái lên, những giọt nước mắt cũng bắt đầu chảy ra, "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. . . . . ."
Bàn tay của bà ru run vuốt ve gương mặt của Giản Nhụy Ái, nhìn cơ thể dường như gầy đi rất nhiều của cô, xem ra ở bên ngoài chịu không ít khó khăn, điều này làm cho bà rất đau lòng, nhìn gương mặt của cô mãi không dời đi đâu được.
Nắm lấy cánh tay của Giản Nhụy Ái, mãi không buông ra, năm năm rồi, đã năm năm bọn họ không gặp mặt, quá nhiều nhớ nhung nên khi gặp lại nhau cũng không biết phải nói như thế nào?
Chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn nhau!
Nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt Giản Nhụy Ái, nghẹn ngào hỏi "Bà nội, trong khoảng thời gian này bà sống như thế?"
"Ổn lắm. . . . . . Bà nội chỉ còn là một bộ xương, cuộc sống như thế cũng đã không sao rồi." Bà nội lau nước mắt trên mặt Giản Nhụy Ái, trong lòng quá nhiều cảm xúc không bỏ được
Giản Nhụy Ái nghĩ đến chuyện gì đó, xoay người kéo Giản Tử Hạo đứng bên cạnh Đơn Triết Hạo qua, nói: "Hạo Hạo, nhanh đến gọi cụ nội đi."
Ánh mắt Giản Tử Hạo nhìn bà nội mấy lần,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-len-co-thai-cua-tong-giam-doc-ba-dao/2380906/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.