Lúc đầu cô muốn mắng Ôn Đình Vực là đồ lưu manh, nhưng vừa nghĩ tới là chính cô chập mạch bảo người ta sờ, là chính cô mở miệng nói ra lời ngu xuẫn như vậy thì có quyền gì mà mắng Ôn Đình vực chứ.
Phải mắng cũng là mắng mình thứ ngu ngốc này.
có Niệm Niệm hận không thể tát mình một cái thật mạnh.
Đầu óc mình đúng là ngu xuẩn! Sao có thể bảo Ôn Đình Vực sờ chỗ đó chứ!
Cố nói!
lệm Niệm đối với bản thân mình đã triệt để hét chỗ ô cảm thấy mình thật sự quá là ngu ngốc dại đột!
“Cô không tới.” Sau phút xấu hỗ ngắn ngủi, Ôn Đình Vực mở miệng trước.
Thanh âm của anh ám ách, ánh mắt nhìn về phía Cố Niệm Niệm cũng mang theo tình dục nồng nặc.
Chỗ đó có bao nhiêu tốt đẹp, có bao nhiêu làm say lòng người, anh đã đích thân thể nghiệm qua.
Có Niệm Niệm rất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đã đỏ lên, ngay cả thân thể cũng đỏ bừng: “Là tôi nghĩ sai, anh xem tôi ngu ngốc bao nhiêu.”
Vì để giảm bớt xấu hỗ Cố Niệm niệm còn cười một lúc.
“Cái đó, anh có muốn đi nghỉ ngơi trước không.” Có Niệm Niệm chỉ chỉ cửa.
Bầu không khí xấu hổ ngột ngạt như vậy, quả thực ở lâu một chút cũng là dằn vặt người ta.
Cô hiện giờ chỉ hi vọng Ôn Đình Vực đi nhanh một chút, nếu không cô thực sự muốn xáu hỗ chết.
Ôn Đình Vực ngay lập tức đứng lên: “Vậy cô nghỉ ngơi đi.”
Có Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Ôn Đình Vực đi tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-lo-lem-cua-tong-tai/1377768/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.