Ôn Đình Vực lại gắp cho Cố Niệm Niệm một đũa, sau đó không cần Cố Niệm Niệm nói, chờ cô ăn xong trong miệng thì thực mau lại có một đũa đưa đến bên môi.
Cuối cùng Cố Niệm Niệm đem một bát mì đầy ăn xong toàn bộ.
Bụng cô cũng cảm thấy phình phình.
*Ôn Đình Vực, đây thật là lần đầu anh xuống bếp sao, sao.
lại ăn ngon như thế!” Cố Niệm Niệm nói từ đáy lòng.
Trong mắt Ôn Đình Vực hiện lên một chút chàn chờ, anh không trả lời vấn đề này của Cố Niệm Niệm mà dời đến đề tài khác: “Thương thế trên người cô là thế nào?”&p Cố Niệm Niệm vốn đang hạnh phúc sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Cô cúi đầu, hàng lông mi dài đậm tạo thành một cái bóng trên hốc mắt.
Cố Niệm Niệm lại lần nữa trầm mặc.
Trong mắt Ôn Đình Vực hiện lên một tầng u quang.
Anh đã có thể đoán được, anh đang suy nghĩ rốt cuộc có nên nhồ cái gai này trong lòng Cố Niệm Niệm hay không.
Chuyện này nói không chừng có thể thuận lợi nhổ bỏ cái gai trong lòng Cố Niệm Niệm, hoặc là sẽ chỉ làm Cố Niệm Niệm bị thương càng sâu.
Thời gian phảng phất trong nháy mắt yên lặng, dì Lý ở một bên cũng phát hiện có chút không đúng, bà lặng lẽ lui đến phòng bếp.
Một lát sau u quang trong mắt Ôn Đình Vực toàn bộ rút lui.
Có lẽ sẽ làm Cố Niệm Niệm bị thương càng sâu, nhưng nếu như không làm sẽ chỉ làm cái gai trong lòng cô đâm ngày càng sâu, ngày càng sâu, sẽ khiến Cố Niệm Niệm bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-lo-lem-cua-tong-tai/1377900/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.