Thị trấn dưới chân núi là một thị trấn cổ, có hai nhánh sông không tên chảy qua, có vài cầu đá bắt ngang.
Xe chạy qua một cây cầu đá, cuối cùng dừng lại trước một quán trà.
Dung An dặn dò tài xế vài câu, đẩy cánh cửa gỗ chạm rỗng ra, dẫn Tưởng Tịch đi vào.
Quán trà không lớn, đại sảnh dưới lầu khoảng ba bốn chục mét vuông, đại để là vì thu hút du khách lui tới. Hầu hết trang trí trong đại sảnh đều dựa theo quy mô phim truyền hình cổ trang. Thậm chí cái quầy gần cửa có một màn hình đang chiếu “Mẫu đơn đình”, y y a a, vô cùng du dương trầm bổng.
Dung An lập tức lên lầu hai, Tưởng Tịch theo sát một tấc không rời. Cho đến khi anh ta dừng lại trước một phòng bao, gõ cửa.
“Mời vào.” Một giọng nữ đồng thời vang lên. Dung An đẩy cửa ra, đi vào.
Trong phòng bao có đặt bình phong, trên mặt vẽ ‘hàn mai ngạo tuyết’, làm bằng tơ lụa tốt nhất.
Dưới đáy lòng Tưởng Tịch cảm thán một tiếng, tiếp đó ung dung thản nhiên nhìn về phía người phụ nữ.
Bộ dáng người phụ nữ khoảng hai sáu hai bảy tuổi, chân mày lá liễu, mắt xếch, người mặc sườn xám đỏ hồng, xinh đẹp, lịch sự nhã nhặn.
“Tiểu An.” Người phụ nữ vô cùng thân thiết kéo Dung An ngồi xuống, không đợi cho Tưởng Tịch kịp phản ứng lại với xưng hô đặc biệt, cô ta lại bỗng nhiên nhảy dựng lên, áp sát tới bên người Tưởng Tịch.
Người phụ nữ thấp hơn Tưởng Tịch một chút, cặp mắt xếch kia đối diện với ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-minh-tinh-cua-dai-boss/463118/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.