Đau quá, toàn thân đều đau!
Tưởng Tịch dần dần tỉnh lại, vừa định nhúc nhích một chút, chỗ nào đó trên người liền truyền đến cơn đau thấu tim.
Gần như theo bản năng muốn cuộn mình lại, kết quả lại càng thêm khổ sở, bật ra tiếng rên rỉ.
Tề Minh Lật, người luôn luôn mặt lạnh không đổi sắc như đỉnh Thái Sơn, và Lưu Viện nhìn thấy đều nhảy dựng lên, lộ ra vẻ kinh hoảng hiếm thấy.
Tưởng Tịch chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng đâm vào làm cho mắt cô đau đớn, qua một hồi lâu mới nhìn rõ được cảnh vật xung quanh.
“Minh Lật, chị Lưu.” Cổ họng khô khốc, vừa nói một chút giống như có ít tơ máu chảy ra, vị rỉ sắt đậm đặc trong miệng.
Sau khi Lưu Viện biết được thân phận của Tưởng Tịch, có một khoảng thời gian không thể buông xuống được. Hiện giờ nhìn thấy Tưởng Tịch nằm ở trên giường bệnh, cả người quấn đầy băng, chị ta giật mình ý thức được Tưởng Tịch bất quá chỉ là một cô gái hai mươi hai tuổi. Cho dù cô ấy là phu nhân tổng giám đốc, cũng không có thể tránh không bị thương.
Lúc này Tần Thành đẩy cửa tiến vào. Anh vẫn ngồi trên xe lăn, Lục Mạnh Nhiên đẩy giúp, theo sau là Đinh Mi đang tái mặt và Andy run rẩy.
Andy? Andy!
Tưởng Tịch nhớ đến chuyện xảy ra trước khi hôn mê, cắn răng cười lạnh.
Nhưng nụ cười của cô, càng như là chịu không nổi đau đớn mà xìu xuống.
Tần Thành đẩy xe lăn đến bên giường, ân cần hỏi: “Em có khoẻ không?”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Đinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-minh-tinh-cua-dai-boss/463126/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.