Trên đường trở về bệnh viện, Tưởng Tịch gặp Dung An.
Vương Mộng đi mua điểm tâm, xe đậu ở bên ngoài tiệm bánh ngọt. Khi Tưởng Tịch nhìn thấy Dung An thì anh ta mới quẹo qua từ một con đường khác.
Tháng mười ở thành phố K vẫn còn nóng bức. Dung Anh mặc áo sơ mi trắng tinh, tay áo được cuộn lên một phần ba, cánh tay tuỳ ý đung đưa theo bước đi, tự do nhàn tản.
Chờ anh ta đi đến gần, Tưởng Tịch quay cửa kính xe xuống, gọi về phía Dung An: “Đạo diễn Dung!”
Dung An nghiêng đầu, thấy được Tưởng Tịch.
Anh ta chậm rãi đi qua, ánh mắt nhìn lướt qua người Tưởng Tịch, rồi mới nói: “Sao cô ra đây?”
“Đi gặp một người bạn cũ.” Tưởng Tịch chỉ chỉ cửa sau, khẽ mỉm cười, nói: “Bây giờ tôi đi lại bất tiện, không biết đạo diễn Dung có thời gian vào xe trò chuyện với tôi một chút hay không?”
Hiện giờ, ngoại trừ Đinh Mi, điều cần nhất là muốn nghe được quyết định của Dung An.
Không phải không tin những người khác, mà là cô chỉ tin tưởng chính tai mình nghe được.
Vương Mộng chắc còn vài phút nữa. Sau khi Dung An vào, Tưởng Tịch đóng cửa kính xe lại, như thế người bên ngoài cũng không thể nhìn thấy được cảnh ở bên trong.
Dung An tuỳ ý ngồi vào sau xe, nói: “Cô yên tâm dưỡng thương đi.”
Chính tai nghe được lời hứa giống như vậy, Tưởng Tịch lại cảm thấy không chân thật lắm.
Cô quay đầu lại, nói: “Thương thế của tôi ít nhất cũng phải một tháng. Đạo diễn Dung, một tháng sẽ chậm trễ rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-minh-tinh-cua-dai-boss/463141/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.