Tưởng Tịch chần chờ vài giây.
Ti Dục thấy cô không hiểu, liền thấp giọng nói: “Ở trung tâm chế tác này, cố gắng chỉ uống nước tự mình mang đến, tự mình trông coi.”
Tưởng Tịch giật mình bừng tỉnh, hiểu được ý của anh ta.
Ngoan ngoãn buông tay xuống, Tưởng Tịch khẽ mỉm cười, nói: “Không biết anh Ti có thời gian không, tôi muốn mời anh ăn cơm?”
Khoé miệng Ti Dục cong lên. “Đương nhiên, tôi rất vinh hạnh có thể ăn cơm cùng với thần tượng của mình.”
Tưởng Tịch nhìn thấy rõ một số người đằng sau anh ta cứng người lại.
Cô thu vẻ mặt lại, cười. Những người này muốn nhìn thấy bộ dạng lúng túng của cô, cũng không đơn giản như vậy.
Địa điểm ăn cơm do Ti Dục quyết định. Tưởng Tịch dựa vào giới thiệu của anh ta, gọi một phần salad, một ly nước ép trái cây, một bàn điểm tâm đặc sắc, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Anh Ti, vừa rồi cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.” Ti Dục uống một ngụm nước lọc. “Về sau cô nên nhớ, ở trung tâm chế tác tuyệt đối không thể uống nước của người ngoài đưa là được.”
Đừng thấy mọi người trước mặt thì mỉm cười cung kính đối với mình, nhưng ở sau lưng không chừng là suy nghĩ đối phó với bạn như thế nào.
Đặc biệt là ở nơi như trung tâm chế tác này. Nếu có người thừa dịp không ai chú ý, thả một ít thuốc kích thích gì đó vào trong ly nước, ngộ nhỡ huỷ đi giọng hát thì không phải là chuyện chơi.
Ti Dục ở TRE vài năm, rất ít uống nước của trợ lý hoặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-minh-tinh-cua-dai-boss/463243/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.