Thư Trạch nghe Mộ Diễn nói vậy anh cũng không có thắc mắc hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ làm theo lời Mộ Diễn đi đặt 2 vé máy bay vào ngày mai.
[..........]
Ngô Đình Đình sau khi xảy ra chuyện lúc nãy cô cũng theo bà Tiếu về nhà nhưng hôm nay cô về nhà mẹ ruột của mình không phải là ở lại nhà của bà.
"Cạch" cánh cửa vừa mở ra Đình Đình nhẹ nhàng bước vào, cô hoảng hốt khi thấy mẹ mình đang đứng kế bên.
"Sao mẹ lại ở đây?"
"Mẹ nghe tiếng mở cửa sợ có ăn trộm nên ra đây." bà đáp
Không nói gì thêm cô đi về phòng của mình, căn phòng bao nhiêu lâu vẫn như vậy mọi thứ đều như cũ.
Nằm trên giường cô suy nghĩ đắn đo về chuyện của Ngô Doanh Doanh, cô tự hỏi chính bản thân của mình "nếu chuyện đó Thẩm Mộ Diễn và mẹ không may biết được mình phải nói với họ làm sao đây?"
Bản thân tự cảm thấy tội lỗi, cô gái này quyết định cô sẽ lấy hết can đảm nói với mẹ của mình. Ngô Đình Đình mở cửa đi ra khỏi phòng, cô bước xuống lầu ra phòng khách ngồi kế bà.
"Mẹ con có chuyện muốn nói." Ngô Đình Đình khẽ giọng
"Lại là chuyện gì, đừng nói là con muốn xin tiền của mẹ nha?"
Không làm mất nhiều thời gian của hai người và chờ lâu cô vào thẳng vấn đề chính của chuyện mình muốn nói.
"Mẹ con đã lỡ tay hại chết Ngô Doanh Doanh rồi."
Câu nói này vừa phát ra từ miệng cô, bà nghĩ là cô giỡn liền đánh vào tay Ngô Đình Đình.
"Con bé
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-mu-cua-tham-tong-tai-lanh-lung/1013479/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.