“Tôi vẫn có thể nuôi nổi cô.
” Anh ta nhếch mép, nói nửa đùa nửa thật.
"Hå?"Cái gì? Tại mình có vấn đề sao? Anh ta vừa mới nói gì? Nuôi mình?Anh ta muốn nuôi mình?Có nhầm không vậy? Ban ngày ban mặt nói thú điên rồ gì vậy?Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn Hoắc Hoành, muốn nhìn ra điều gì đó trên gương mặt anh ta thì lại nghe thấy anh ta nói: “Đi thối, tôi đã làm xong thủ tục xuất viện rồi, giờ chúng ta có thể đi.
”“Thật sao?”Mắt Nhiếp Nhiên bỗng sáng bừng lên, cô lập tức bỏ qua tất cả những lời vừa nãyCô lật chăn ra, định nhảy từ trên giường bệnh xuống thì nhận được cái nhíu mày của Hoắc Hoành“Cô cẩn thận một chút, vận động quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến vết thương, đến lúc đó lại bị nhiễm trùng, không những không được xuất viện mà vết thương còn để lại sẹo nữa.
” “Ồ.
” Nhiếp Nhiên nghexong giống như là đang sợ hãi vậy, cô giữ chiếc cổ rồi từ từ xuống giường bệnh, sau đó đứng cạnh3giường bệnh, tay giữ mép áo, cẩn thận hỏi: “Vậy thì.
.
chúng ta về nước sao?” Hoắc Hoành không trả lời mà hỏi lại: “Cô muốn về nước?” “Đúng vậy, tôi khá nhớ nhà.
” Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Đôi mắt ấm áp của Hoắc Hoành nhìn côNhưng Nhiếp Nhiên lại thấy đây là ánh mắt dò xét, tính toán, đánh giáSau vài giây, anh ta mới cười nhẹ nói: “Chuyến bay sẽ cất cánh sau ba tiếng nữa, ngày kia là về đến nhà.
” Sau ba tiếng nữa? Cô mở to mắt kinh ngạc nhìn Hoắc Hoành.
Vậy là mười mấy ngày qua, cô đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nam-vung-cua-nhi-thieu/969535/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.