Beta: Đông Hoa
Tống Nguyệt Linh năm ngón tay nắm lấy cánh cửa run rẩy, bóng lưng cứng đờ cũng không nhúc nhích chỉ im lặng đứng đó.
"Anh biết anh đã làm em tổn thương rất nhiều, anh cũng không biết nên làm thế nào để cho em có thể tha thứ cho anh? Nhưng xin em đừng lạnh lùng xa lạ như thế có được không, đừng làm như thể không quen biết anh, điều đó làm anh thật khó chịu, em biết không?" Nghiêm Hạo nhìn bóng lưng của cô đau lòng nói, anh thật không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô khi nhìn anh, không muốn nghe giọng nói hờ hững mà xa lạ của cô, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt không một tia tình cảm của cô mỗi khi nhìn anh. Mỗi cử động đó làm anh thật đau thật lạnh như thể ngâm mình vào tận hầm băng vạn trượng, khiến cho anh đau không thở nổi. Làm anh cảm thấy bản thân mình nhút nhát, sợ hãi mà trốn tránh ánh mắt của cô nhưng lại không thể cưỡng lại được sự thôi thúc trong tim muốn nhìn thấy cô.
Tống Nguyệt Linh cười lạnh, nén cảm xúc phẫn hận trong lòng: "Vậy, tổng giám đốc Nghiêm muốn tôi phải có vẻ mặt nào với ngài đây?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Nghiêm Hạo khó khăn im lặng.
"Lạnh lùng xa lạ thì anh khó chịu, vậy thay thế bằng gương mặt đầy tình cảm quyến luyến, dịu dàng gọi anh một tiếng "Hạo" thâm tình thì liệu anh có hài lòng không? Nhưng tôi không có quên, khi tôi mang theo tình yêu tuyệt vọng đau khổ cầu xin anh đừng bỏ rơi tôi, còn bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngheo-cua-ty-phu/1497510/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.