_ Sự can đảm của Uông Tịnh Nhan
Tống nguyệt Linh xông vào , tên vệ sỉ đưa tay cản lại thì Nghiêm Thuần vừa bướt tới trầm giọng nói
" Để cho cô bé vào " tên vệ sỉ nhận ra Nghiêm Thuận cung kính cuối đầu bất đắt dĩ lui xuống
Tống nguyệt Linh không quan tâm , lo lắng bướt vào phòng , thấy Uông Tịnh Nhan đang ngồi dưới đất tay nắm lấy ống quần của người đàn ông cao to mang kiếng đen . Cô nhận ra là người gặp ở "An Viên " hôm họ còn người vệ sỉ đứng kế bên đang bồng đứa bé. Cả người đàn ông này toát ra hơi thở lạnh như băng khiến người ta không dám tới gần
" Đổ tiên sinh cầu xin ngài hảy trả con tôi lại cho tôi , Uông tịnh Nhan tôi không cần gì hết , tôi chỉ cần con tôi thôi " Uông tịnh Nhan hèn mọn cầu xin
Đổ Long nhếch môi khinh thường
" Tôi chỉ làm theo cam kết ban đầu thôi"
Uông Tịnh Nhan khổ sở vì yêu hắn cô thậm chí không cần sỉ diện để gần gủi hắn , khi có thai cô chỉ muốn dùng cái thai để tiếp cận hắn , trăm phương ngàn kế thu phục tâm hắn , ngoan ngoãn vâng lời hắn , nhưng đổi lại được gì , sự tàn nhẩn cùng khinh thường của hắn .
Cô hối hận !, hối hận vì lợi dụng bảo bảo để đến gần hắn , để bây giờ con cô vừa sanh ra chưa kịp gặp mặt đả bị hắn tàn nhẩn đem đi
Uông Tịnh Nhan đau không thở nổi , vì mới sanh chưa hồi phục , cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngheo-cua-ty-phu/1497553/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.