Sở dĩ sắp xếp xem mắt như vậy, Sa Chức Tinh cảm thấy là do người giới thiệu bên kia của Cận Dịch xui khiến cổ vũ An Hâm.
"Mẹ, đừng nói nữa, mẹ không biết gã ta đáng ghét cỡ nào đâu! ! " Sa Chức Tinh im lặng suy nghĩ một lát, ngồi xuống cạnh An Hâm, cẩn thận kể xong chuyện xảy ra hôm nay, tỏ ý trải qua chuyện thế này, có lẽ mình sẽ vĩnh viễn không đi xem mắt nữa.
An Hâm nghe xong rất tức giận, mắng Cận Dịch một hồi, khi Sa Chức Tinh cho rằng ý đồ của mình đã thành công, bà ấy lại bất ngờ nói ra một câu: "Chức Tinh, lần này là mẹ nhìn lầm, lần sau chúng ta đổi chỗ khác đi.
""Còn nữa sao?" Sa Chức Tinh khom lưng pha trà, cái ly trên tay lay động, nước trà nóng liền bắn ra tay.
"Ai da, con nhóc này sao lại bất cẩn vậy!" An Hâm mắng một câu, vừa định lau giúp cô thì một đôi tay thon dài đã nắm lấy tay Sa Chức Tinh.
Tốc độ phản ứng này! ! !.
Trong lòng An Hâm kinh ngạc cảm thán một câu, ánh mắt dừng lại trên người Lạc Hi Thần.
Một tay Lạc Hi Thần giữ tay Sa Chức Tinh trong lòng bàn tay mình, tay kia cầm một miếng khăn giấy nhẹ nhàng lau cho cô, mặt thả lỏng, dáng vẻ chăm chú.
"Lần sau cẩn thận một chút.
" Âm thanh nhẹ nhàng từ môi bật ra, lạnh nhạt như mặt băng, không chút biểu cảm dư thừa, nhưng động tác lại rất dịu dàng.
Sa Chức Tinh im lặng không lên tiếng nhìn động tác của anh, khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nghich-ngom-choc-nham-ong-xa-giau-co/1036468/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.