Tại một bàn khác trong quán cà phê, Lạc Hi Thần nhìn chằm chằm vào Sa Chức Tinh, ở khoảng cách như thế này anh có thể nghe được hoàn toàn cuộc đối thoại của hai người kia, nhìn Sa Chức Tinh cười một cách xấu xa như vậy, đầu lông mày của anh không khỏi giật giật.
Cô nhóc kia sao lại ở đây?Sa Chức Tinh sở hữu một vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng, người ngoài nhìn vào luôn cho rằng cô là người thân thiện, dễ gần, người gặp người thích, chỉ có người thật sự thân thiết mới biết cô nàng này gian xảo đến nhường nào.
Mễ Nhạc nghe Sa Chức Tinh nói xong lập tức có loại cảm giác muốn đập đầu, tưởng tượng đến tình cảnh những xấp tiền cao ngất cứ thế mà bay là trong lòng cô đau đớn không thôi.
“Nếu không phải tối hôm qua tôi thấy cô và Lạc Hi Thần quen biết nhau thì sao có thể rời đi chứ? Chức Tinh, tôi sai rồi!” Mễ Nhạc ngẩng đầu lên, ánh mắt buồn bã nhìn Sa Chức Tinh, thoạt nhìn có vẻ rất suy sụp.
Giá cả vật chất của thành phố C cao như vậy, để mời được mấy bữa hải sản lớn thì ít nhất cũng phải bỏ ra vài chục ngàn, thậm chí cả trăm ngàn, con số này không phải là thứ mà một phóng viên nhỏ bé như cô có thể chi trả nổi.
Sa Chức Tinh có chút chịu không nổi ánh mắt ai oán của Mễ Nhạc, nghĩ đến quan hệ của bọn họ quả thực rất tốt, cô cũng không làm khó cô ấy nữa: “Lần sau cô thử không nghĩa khí như vậy nữa xem?”“Tôi bảo đảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nghich-ngom-choc-nham-ong-xa-giau-co/1036494/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.