Biên soạn: Đức Uy - truyenso.com
- --
Ân Duyệt Dung không ngờ rằng Diệp Oản Oản sẽ nói như vậy, thần sắc kinh ngạc thấy rõ.
Bà hiểu rất rõ nữ nhân này quan tâm Đường Đường đến dường nào! Ban đầu khi Ân Hành bắt Đường Đường đi, nàng thậm chí không tiếc trực tiếp bại lộ thân phận.
Đường Đường nhìn về phía Ân Duyệt Dung: "Bà nội, con có thể nói chuyện riêng với mẹ một lát được không?"
Ân Duyệt Dung: "Được!"
Một lát sau, Đường Đường kéo lấy Oản Oản cùng đi đến rừng mai không người.
Sau lưng cách đó không xa, Kiều Mẫu âm thầm đi theo, ẩn nấp ở phía sau một hòn non bộ cao hơn người.
"Mẹ, ôm!" Đến chỗ không người, cậu nhóc lập tức làm nũng.
Diệp Oản Oản quả thật là bị đốn tim rồi, làm sao có thể cự tuyệt sự đáng yêu này, vội vàng ngồi chồm hổm xuống ôm cậu bé vào trong lòng.
"Mẹ..." Biểu cảm của cậu bé thoạt nhìn có chút thương tâm.
Diệp Oản Oản vội hỏi: "Sao vậy?"
Cậu nhóc rũ đầu xuống: "Mẹ, mẹ chưa hôn Đường Đường một cái..."
Diệp Oản Oản bật cười, cái tên nhóc này, gọi mình đến đây là vì vậy à?
Đoán chừng là mới vừa rồi đông người nên ngượng ngùng...
Diệp Oản Oản ôm chặt cậu bé trong ngực, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên má của cậu bé.
Thấy cậu bé có vẻ không được cao hứng cho lắm, Diệp Oản Oản cười một tiếng, lại chụt hôn thêm một cái.
Lúc này cậu nhóc mới hài lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cặp mắt sáng lấp lánh.
"Đường Đường, mẹ có vấn đề muốn hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong-vo-moi-bat-luong-co-chut-ngot/707741/chuong-2406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.