Ôi trời ơi, đây là đâu vậy?
Khi Đường Tâm Nhan tỉnh dậy lần nữa, nhìn thấy xung quanh là một nơi hoàn toàn xa lạ, trái tim của Đường Tâm Nhan run lên, trong lòng cô dấy lên một điềm báo chẳng lành.
Mùi ẩm mốc lan tỏa trong không khí khiến người vốn rất nhạy cảm với mùi như cô nhíu chặt mày, nhìn thoáng qua căn phòng đổ nát, Đường Tâm Nhan bước nhanh ra cửa.
Chết tiệt, tại sao lại không mở được?
Đường Tâm Nhan kéo mạnh tay nắm cửa, nhưng dù cô có cố gắng thế nào, cánh cửa vẫn nguyên vẹn, không hề xê dịch.
Điều này khiến trái tim của Đường Tâm Nhan lập tức bị bao phủ bởi một tầng hoảng sợ.
Rất may khi cô nhìn thấy túi xách của mình ở gần đó, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, vội vàng bấm vào số điện thoại của Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy đang họp, lúc nhận được cuộc gọi từ cô, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một vẻ cưng chiều.
“Sao vậy? Nhớ anh rồi à?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, nhưng thay vì nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, anh lại nghe thấy từng đợt nức nở.
Điều này khiến vẻ mặt của Mặc Trì Úy thay đổi rõ rệt, anh lập tức tuyên bố kết thúc cuộc họp và nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
“Nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra?” Mặc Trì Úy cố ý hỏi Đường Tâm Nhan bằng giọng điệu bình tĩnh nhất, vì sợ cô càng thêm hoảng sợ.
“Em… em cũng không biết đây là đâu, Trì Úy, cứu em, nơi này rất đáng sợ, em không muốn ở lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010234/chuong-771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.