Đôi bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy, mang theo hơi ấm từng chút từng chút sưởi ấm đôi chân nhỏ của Đường Tâm Nhan.
Nhìn Mặc Trì Úy đang tập trung làm ấm đôi chân nhỏ của mình, trên mặt Đường Tâm Nhan nở một nụ cười rạng rỡ.
Cho tới khi chân Đường Tâm Nhan ấm rồi, có nhiệt độ rồi, Mặc Trì Úy mới ngồi lên bên cạnh cô.
“Sao lại không đi dép vào thế hả?” Nhìn thấy thân thể gầy yếu của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy bất lực, nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra choàng lên người cô.
“Em không cần, anh sẽ lạnh đó.”
Đường Tâm Nhan lo lắng muốn cởi áo ra, nhưng lại cả nhận được ánh nhìn u ám của Mặc Trì Úy.
“Có em bên cạnh anh, anh không lạnh, nghe lời nào.”
Dưới sự kiên trì của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời anh mặc áo anh vào.
“Em… đói rồi.” Trong bụng phát ra tiếng ọc ọc, khiến cho gương mặt nhỏ của Đường Tâm Nhan lộ ra một nét ngại ngùng.
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy ấm áp đặt trên trán của Đường Tâm Nhan.
“Sớm biết là em sẽ đói rồi, cho nên anh đã làm món thịt bò cà phê, còn có món mỳ Ý em thích ăn nhất và có soup ngô nữa.” Mặc Trì Úy nói, giọng nói trầm thấp của anh thốt ra trong không gian im lặng lại càng thêm sự cám dỗ.
“Thật sao? Có thật là anh làm nhiều món ngon như thế không vậy?” Khuôn mặt Đường Tâm Nhan bất ngờ, không phải cô chưa từng ăn điểm tâm Mặc Trì Úy nấu, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010346/chuong-663.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.