Đầu ngón tay của Mặc Trì Úy có chút lạnh lẽo, khi chạm vào đôi môi mỏng manh của cô, Đường Tâm Nhan lập tức cảm thấy hơi nhói đau.
“Anh…” Đường Tâm Nhan vừa muốn đẩy Mặc Trì Úy ra thì anh liền cúi người xuống, mặc kệ xung quanh vẫn còn có những người khác nhưng đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy đã hôn lên đôi môi đỏ mọng tinh xảo của cô.
Anh mạnh mẽ, cường thế trực tiếp cạy mở đôi môi đỏ mọng đang khép lại của Đường Tâm Nhan, tham lam cướp hết vị ngọt trong miệng cô.
Kỹ năng hôn tuyệt vời của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan không thể trốn tránh.
Mãi một lúc lâu sau, Mặc Trì Úy mới kết thúc nụ hôn suýt chút nữa làm anh sụp đổ thành lũy cuối cùng.
“Vợ à, em có thể mở mắt ra rồi.” Giọng nói từ tính và trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên ngay bên Đường Tâm Nhan.
Nghe thấy giọng nói của anh, Đường Tâm Nhan mới phản ứng lại.
“Anh…” Nghĩ đến nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, Đường Tâm Nhan chỉ hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống, nhất là nụ cười ám muội của những người xung quanh khiến cô xấu hổ vô cùng.
“Anh là vì muốn cứu Triệu Hân Hân nên mới ôm cô ta.”
Trước khi Đường Tâm Nhan tức giận, Mặc Trì Úy không hề che giấu mà nói hết mọi chuyện đã xảy ra khi đó với Triệu Hân Hân.
Sau khi nghe tất cả những điều này, Đường Tâm Nhan choáng váng ngây người, cô đã nghĩ về vô số khả năng, nhưng… nhưng cô không ngờ rằng đây lại là kết quả.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010416/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.