Mặc dù không rõ vì sao Đường Tâm Nhan lại đột nhiên hỏi mình vấn đề này, hơn nữa biểu cảm trên khuôn mặt rõ ràng rất sốt ruột. Nhưng Mặc trì Úy lại hết khẳng định gật đầu.
“Đương nhiên.” Mặc dù chỉ có mấy từ ngắn củn, nhưng Đường Tâm Nhan lại có cảm giác dường như không thể nào chịu được nữa, nếu là do anh ấy tự mình thiết kế, thì trên thế giới này sẽ không có đụng hàng, thế nhưng… thế nhưng mình lại tận mắt nhìn thấy chiếc lắc trên cổ tay Triệu Hân Hân.
Anh đã từng nói chỉ tặng cho người quan trọng, Triệu Hân Hân cũng là người quan trọng như thế sao?
“Vợ à, em sao thế?” Khuôn mặt Đường Tâm Nhan càng ngày càng khó chịu, Mặc Trì Úy vội vàng hỏi, chẳng lẽ cơ thể không được khỏe sao?
“Không… không có chuyện gì, tôi… tôi ăn no rồi, chúng ta… chúng ta về thôi.” Không đợi Mặc Trì Úy phản ứng lại, Đường Tâm Nhan đã cầm lấy túi xách, đi về phía cửa.
Mặc dù cảm nhận được Đường Tâm Nhan khó chịu, nhưng Mặc Trì Úy vẫn không thể nào đoán ra được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai người đi thẳng ra xe, Triệu Hân Hân vẫn luôn bí mật trốn ở một góc, bây giờ mới xuất hiện, vẻ mặt hiện lên một ý cười.
Trên đường đi, Đường Tâm Nhan vẫn không nói lời nào, hơn nữa vẻ mặt cứ xị xuống nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trái tim như bị dao cứa, đau đớn làn khắp cơ thể cô với tốc độ rất nhanh, Mặc Trì Úy, vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010468/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.