Con không sao? Anh ấy… không phải anh ấy đang an ủi mình chứ?
“Anh… anh nói cho em biết, là thật sao, con… con không xảy ra chuyện gì, đúng không?” Đường Tâm Nhan không quan tâm cơn đau dưới bụng, cố sức ngồi dậy, đôi mắt ngấn nước tràn đầy mong đợi nhìn Mặc Trì Úy.
“Đúng vậy, con của chúng ta không sao, nhưng có điều vì sinh non, nên đã được đưa đến phòng kính rồi. Tuy nhiên bác sĩ nói, tình hình của đứa bé tốt hơn họ mong đợi.”
Mặc Trì Úy nghiêm túc nói.
“Tốt quá, con của chúng ta không sao, thật sự may quá.”
Đường Tâm Nhan xúc động đến quên đi cả cơn đau ở bụng dưới.
“Cô gái ngốc, mau nằm xuống đi, bác sĩ đã dặn rồi, cần phải nghỉ ngơi tốt vào.”
Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Đường Tâm Nhan suýt chút nữa đã nhảy xuống khỏi giường, thế nhưng Mặc Trì Úy lại toát mồ hôi lạnh, anh vội vàng đỡ lấy Đường Tâm Nhan nằm xuống lại giường.
Cơ thể suy nhược khiến Đường Tâm Nhan vừa mới nằm xuống không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Ngay đến cả bác sĩ đến kiểm tra, cô cũng không cảm nhận được bất kỳ điều gì.
“Sao rồi?”
Thấy bác sĩ kiểm tra xong, Mặc Trì Úy đến trước mặt hỏi.
“Các chỉ số của mợ chủ đều nằm trong phạm vi bình thường, nhưng khoảng thời gian này nhất định phải nghĩ ngơi cho thật tốt, tránh sau này để lại di chứng.”
Bác sĩ nói.
Mặc Trì Úy gật đầu.
Sau khi bác sĩ rời đi, Mặc Trì Úy lại một lần nữa ngồi trước giường Đường Tâm Nhan, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010506/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.