Nghe được giám đốc nói vậy, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm liếc nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được mà nở nụ cười.
Giám đốc dở khóc dở cười, hai người phụ nữ này cứ như là đầu có có vấn đề vậy, anh ta đẩy gọng kính: “Hai người… Không có vấn đề gì chứ?”
Cố Nhiễm Nhiễm che bụng, cười đến có chút đau bụng, ánh mắt thản nhiên nói: “Giám đốc của cô thật thú vị.” Không hề giống mấy người cấp trên kiêu ngạo, tự cho mình là đúng.
Đường Tâm Nhan nhìn liếc nhìn giám đốc, gật đầu nói: “Đúng là không tệ.”
Giám đốc tiến lên, thấy hai người họ khóc đến đỏ cả mắt, chóp mũi cũng phiếm hồng, anh ta xoa trán nói: “Tôi mời hai người bạn nhỏ khóc nhè ăn bữa tối nhé!”
Cố Nhiễm Nhiễm nháy mắt với Đường Tâm Nhan, thì thầm to nhỏ bên tai cô: “Nhân cơ hội tạo quan hệ tốt với cấp trên, sau này mới có thể tồn tại được ở bộ phận thiết kế, đừng từ chối.”
Đường Tâm Nhan gật đầu: “Được.”
…
Ba người tới một cửa hàng đồ tây bài trí xa hoa.
Tuy rằng Đường Tâm Nhan ra vẻ như chẳng có việc gì nhưng Cố Nhiễm Nhiễm có thể nhìn ra cô đang cố gắng che đậy cảm giác tan nát nơi đáy lòng.
Mặc Trì Úy thật sự vẫn còn sống sao? Anh thật sự ở bên cạnh mối tình đầu sao?
Cố Nhiễm Nhiễm nóng lòng muốn biết biết tất cả, cô ấy biết, không thể cứ mãi chờ đợi như vậy được.
Khi Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan ở bên nhau, cô ấy đã chứng kiến tất cả tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010618/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.