Liễu Nguyệt liếc nhìn vào bể bơi, thấy Mạnh Bình không dám lại gần Tâm Nhan, sau khi nghĩ lại, bà thấy vẫn nên nhường không gian cho những người trẻ tuổi thì hơn.
Vỗ vỗ cánh tay Cố Nhiễm Nhiễm, Liễu Nguyệt mỉm cười đứng dậy: “Nhiễm Nhiễm, con thật giống một tiểu tinh linh.”
Nụ cười trên khuôn mặt Cố Nhiễm Nhiễm càng rạng rỡ hơn, sau khi rời khỏi bể bơi, băng qua một hành lang dài, cô ấy làm một cử chỉ OK với một bóng người đang đứng trong góc khuất.
Thật đúng là bỉ ổi mà, anh vậy mà dám dùng Trì Chi Hành để uy hiếp cô ấy, bắt cô ấy đưa mẹ của Tâm Nhan rời đi.
…
Sau khi mẹ đi, Đường Tâm Nhan đang đứng bên hồ bơi xem Mạnh Bình bơi đột nhiên gọi anh lại.
“Đàn anh à, mẹ em chỉ là thích gán ghép uyên ương linh tinh thôi. Không giấu gì anh, em mang thai rồi, cũng kết hôn rồi. Em không thể thích người đàn ông khác được nữa.”
Mạnh Bình kinh ngạc nhìn Đường Tâm Nhan, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “… Thật ra thì anh biết hết rồi, nhưng anh không để ý đâu. Anh nghe bác gái nói em và chồng em không thể ở bên nhau nữa…”
Đường Tâm Nhan mím môi, ánh mắt trong veo, sáng ngời, nhìn thấy trong mắt Mạnh Bình không hề có tình yêu nam nữ, cô thẳng thắn nói: “Đàn anh, mẹ em có suy nghĩ của riêng bà ấy, em không thể nói trước mặt bà như vậy, nhưng em cũng có chủ kiến của riêng mình. Dù không thể ở bên anh ấy nhưng em cũng không muốn kết hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010714/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.